Tản mạn: góc nhìn sự sống

MỤC LỤC:

Sự hối hả thường ngày giờ là sự tĩnh mịch, 
Đã lâu rồi mọi thứ đi chệch quỹ đạo của nó. Một buổi tối thứ tư của mùa dịch, tôi tấp chiếc xe theo y chuẩn sự hướng dẫn của bác bảo vệ tốt bụng. Cháu tôi tối nay vừa bị nôn trớ, theo lời bà ngoại nó ( mẹ tôi ) kể là suốt chiều nay, thành thử giờ nó đói và thiếp đi trên con đường đến viện Nhi trung ương. Cái mùa dịch nó hạn chế nhiều mặt, đến nơi là phải test nhanh covid mới được khám bước tiếp theo. Cứ mỗi lần đến bệnh viện, tôi lại có một xúc cảm, xúc cảm về cuộc đời, tất nhiên nó sẽ rồi cũng bị cuốn trôi và ghi đè bởi bao cảm giác về những việc sau đó. Nhưng lúc này đây, mọi việc đang rất chân thực, tự dưng tôi thấy mình như đứng bao quát hơn. Cảnh những người bố mẹ tất tảy ngược xuôi, cái dáng vẻ sao ấm áp và trìu mến đến thế. Trước đây vài phút vợ tôi vẫn giúp tôi cập nhật tình hình ông cu con ở nhà. Thanh niên đang tập bò, nhưng anh ta đang bí là làm gì ở bước tiếp theo, làm sao để tiến về phía trước sau khi đã nhổm dậy, thanh niên đã rất ra dáng rồi. Nhưng anh ta vẫn chậm hơn mấy bé hàng xóm mà mọi người vẫn kể. Nhưng không sao, cu con của bố làm theo cách riêng của mình , nhỉ :) . Bố mẹ luôn sát cánh, support và điều hướng con nhiệt tình khi cần thiết. 

Đang bấm điện thoại thì có tiếng điện thoại, tôi định viết nốt câu, nhưng vội nhớ ra đang là ở viện. Viết thêm 1 câu thì mẹ tôi phải đợi thêm 1 khoảng thời gian, biết đâu có điều gì cần tôi. Vậy là tôi nghe: " thế mày đang ở đâu đấy",  mọi khi bà là người khá cương quyết trong mọi việc, tính cách này thể hiện ngay trong ngôn ngữ của bà, nhưng hôm nay bà dịu hơn, có lẽ do ở viện, bà lo cho cháu, và cũng một phần một ngày của bà cũng khá mệt rồi. Tôi nghía lên đồng hồ, ồ đã 22:11 rồi sao. "thế mẹ cần gì không để con ra nhé, con đánh xe ra luôn chở mẹ và mẹ con nó ra khu khám... Thế khám ở đối diện khu test covid luôn hả mẹ .. ", 
".. thôi, mày cứ ở đấy, mẹ con nó vào khám lúc lâu rồi,  .. tí rồi ra..". 
Giờ bỏ xe đây ra đấy thì tôi cũng không có tích sự gì, mà nếu cần xe để sang khu khác thì tôi lại không sẵn sàng ngay được. Vậy nên tôi đợi đây thêm lúc vậy. 
Được 1 lúc đợi thì tôi phải hé cửa ra.
Sợ con covid lắm, nhưng đóng từ nãy ô xi trong xe có lẽ không đủ nữa rồi. Tôi không rành về ô tô, nên không dám bật nhiều điều hòa khi xe đang không chạy, chẳng biết thế có sao không nhỉ, lúc nào đó tôi sẽ hỏi cậu V hoặc chú H, hehe.
Lại đi lạc mất chủ đề rồi, quay lại đg quốc lộ nào, cái xúc cảm tôi có mỗi khi đến viện, khiến tôi trân trọng thời gian hơn, quý trọng người thân mình hơn. Vậy đấy, nếu có người hỏi tôi thích đi biển nào nhất, tôi vẫn sẽ bảo Cửa Lò thật đẹp, năm đó cả gia đình, rất đông các bác, các cậu mợ và anh em tôi đc đi. Ra cửa lò không có gì đặc biệt, cái đặc biệt là có CHÚNG TÔI ở đấy :)..


Ký tên: Tuấn


Author:

Tôi là Tuấn Anh, một lập trình viên C++, hiện tại đang làm việc với Qt Framework. Giờ đã là bố của một thanh niên nhỏ, gần đây tôi thấy mình cần sống có trách nhiệm hơn nữa. : ]] Tôi cảm thấy nếu tôi không có nơi nào đó để ghi lại, tôi sẽ quên mất nhiều thứ. Dấu chân trên cát cũng vậy, nếu ta không chụp ảnh nó lại, rồi nó cũng sẽ bị gió làm mờ đi dần rồi mất hút hẳn. Cảm ơn anh em đã ghé qua và đọc những gì tôi viết. Hữu duyên thiên lý Ngô tương nặng, à nhầm Năng tương ngộ. : ]] Thân ái 3000!
© Giao diện website thiết kế bởi TuanTiTien.com