Một chút góc nhìn cá nhân:
Xin đừng đổ tội cho CÁI TẾT, nó vô tội.
Cái quan trọng ở đây là cách mà người ta đón nhận nó. Thay vì dạy con cách san sẻ việc nhà, bởi dọn nhà và chuẩn bị tết mang đến cái nhộn nhịp và đầy niềm vui, ấm cúng, mẹ của cháu bé lại trút vào đó những cảm xúc không tích cực. Và cô giáo ko nhận ra điều này. Bài văn chỉ nêu ra vấn đề, ko hề có GIẢI PHÁP. Nói thật 9 điểm không xứng đáng cho bài văn này. Chỉ một thứ ở cháu bé nên đc ghi nhận, đó là sự cảm thông.1 chút góc nhìn cá nhân 🙂 : Xin đừng đổ tội cho CÁI TẾT, nó vô tội. Cái quan trọng ở đây là cách mà người ta đón nhận nó. Thay vì dạy con cách san sẻ việc nhà, bởi dọn nhà và chuẩn bị tết mang đến cái nhộn nhịp và đầy niềm vui, ấm cúng, mẹ của cháu bé lại trút vào đó những cảm xúc không tích cực. Và cô giáo ko nhận ra điều này. Bài văn chỉ nêu ra vấn đề, ko hề có GIẢI PHÁP. Nói thật 9 điểm không xứng đáng cho bài văn này. Chỉ một thứ ở cháu bé nên đc ghi nhận, đó là sự cảm thông.
Ngoài kia, bao người dân làm ăn xa với đủ thứ nhọc nhằn, thèm cái không khí tết đến nhường nào. Cái im lặng tĩnh mịch, của đêm giao thừa dường như đã trở thành một nét thường trực trong tâm trí nhiều người. Tiếng nói tiếng cười, hoặc nhiều gia đình tôi đã từng chứng kiến, dù không khéo thể hiện tình cảm với nhau, nhưng tết luôn mang đến cho họ niềm vui sum vầy ấm cúng.
Vấn đề bài viết em bé trên nêu ra, tôi tin rằng nó không nằm trong tết, mà trong nếp sống của gia đình. Ba mẹ bé ơi, nên ngồi lại với nhau mà nhìn nhận vấn đề, liệu có điều gì chưa hợp lý ở đây. Đừng để thế hệ tương lai của chúng ta mất đi những niềm hạnh phúc mà chúng đáng để nhận được.
Nó bình yên, đáng trân trọng hay không là ở cách chúng ta đón nhận nó, tôi tin là như vậy.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm bài viết! :)
Tuấn Ti Tiện